Mình vào Nhạc viện Hà Nội năm mười tám tuổi sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học. Hồi đó hỏi bạn bè rồi đạp xe đến đăng ký học ôn, rồi dự thi thảy trong hai tháng. Hâm mộ chị Thanh Lam lắm nên người đầu tiên mình đến xin luyện thi là cô Mỹ Bình, cô là giảng viên trực tiếp của chị ấy. Đến gặp cô, cô còn chẳng cho hát thử mà từ chối luôn sau một hồi nói lý do gì đó cũng dài lắm mình không còn nhớ nội dung. Run rủi thế nào mình nhờ bạn dẫn đến xin gặp cô Diệu Thuý, cô Thuý tính hay cực, rất nhanh và sắc bảo” hát thử cô nghe một bài nào!” Mình biết mỗi Nhớ mùa thu Hà nội thế là đứng hát không nhạc. Cô nghe đúng bốn câu rồi bảo tuần sau ngày này, giờ này đến học, cần chuẩn bị gì cô dặn ngắn gọn rồi nói “Về đi, cô đang bận dạy học trò”.
Nghĩ lại thấy may, mà cũng có thể là cái số mình được gặp người phụ nữ tuyệt vời như cô Diệu Thuý. Cũng có thể cô nhìn thấy gì đó ở mình mà chưa ai thấy hoặc đơn giản hơn là cô thấy thương thì nhận vì nếu không, chắc chắn mình chả được vào trường. Vì xưa giờ, điều này sau này mình mới biết, có một luật bất thành văn là bạn muốn nhận vào trường thì phải có giảng viên nào đó đã nhận bạn trước còn bạn tay chơi lang thang vào đó mà được vào học thì khả năng thấp lắm mời bạn đi chỗ khác chơi. Môt là bạn phải giỏi xuất chúng, hai là bạn có quen biết nhờ vả, ba là cha mẹ bạn giàu. Mình chả được vào bất cứ trường hợp nào trong các trường hợp kể trên thế mà cô nhận mình không mất xu nào. Luyện thi xong mình đỗ thủ khoa thanh nhạc mới ghê, hồi đó thi 4 môn, chuyên ngành (ai học môn gì thi thi môn đó như kèn, piano hay hát …) thêm xướng âm tại chỗ và ghi âm với môn văn. Hát thì không khó, xướng âm là đọc nốt nhạc cũng hơi khó, ghi âm với dân thanh nhạc thì luôn rất khó và văn sở trường thì mình chém cho mấy trang luôn. Nghĩ lại đúng là không thể tưởng tượng được, may hơn giỏi và hơn cả khôn. Sau này cô Diệu Thuý như người mẹ thứ hai chỉ bảo và cả mắng mình tất cả mọi thứ trong những năm đầu đời, dạy nghề còn dạy cả khôn nữa. Thế nên sau này mình cứ bảo không có cô Thuý không có ca sỹ Mỹ Linh là mình nói thật.
Mình học hai năm đầu rất chăm và tử tế, đên năm thứ ba thi đi hát suốt bỏ tiết nhiều thầy cô nào cũng nhớ mặt vì điểm danh hay vắng. Đến khi thi tốt nghiệp mình nợ môn thể dục nên không được lấy bằng. Mà môn thể dục thầy lại nghiêm học không đủ giờ thì học lại từ đầu đừng hòng đòi thi. Vậy là chả quay lại lấy bằng nữa, đi hát, lấy chồng, sinh con rồi thôi luôn.
Mình bắt đầu luyện hát cho người khác năm 2013 khi nhận làm huấn luyện viên The voice năm đó. Hồi đó đội mình có Dương Hoàng Yến và Hoàng Tôn là hai em nổi bật nhất. Ngoài ra còn có Mew amazing sau này sáng tác rất khá, có viết nhiều bài cho Trúc Nhân. Hồi đó cô Diệu Thuý còn trẻ và khoẻ nên cô vẫn dạy thêm nhiều, cô có ý muốn truyền nghề cho người khác. Cô theo dõi show The voice và gọi cho mình bảo “Này Mỹ Linh, mày làm cô ngạc nhiên, mày dạy giỏi đấy con. Có mấy tuần mày làm thế nào mà con bé đó từ cái giọng mỏng dính toàn mũi giời âm thanh vang rõ đẹp quá trời. Đến đây cô chỉ cho cách dạy.” ngưng chút cô bảo “À mà thôi, giọng mày đẹp thế để đi hát! Hát hay dạy làm gì vừa vất vả mà mau hỏng giọng! Thôi!”
Thế là sau The voice năm đó mình cũng chả nghĩ theo đường dạy dỗ gì mà cũng thỉnh thoảng quý ai hay con của bạn bè mới nhận dạy thôi.
Suốt bấy nhiêu năm mình cứ canh cánh vì mang tiếng học Nhạc viện mà không tốt nghiệp nên chả mấy khi thoải mái hoàn toàn. Đến 2014 mình quyết thi tuyển vào học lại sau bốn năm thì tốt nghiệp. Lúc học bận quá, thời gian đi hát, đi thu âm, làm giám khảo, lại gia đình rồi con cái thế mà cũng quyết được bốn năm cho xong một việc. Thực ra mình chẳng ham cái bằng làm gì nhưng không muốn mai này con mình nó bỏ học ngang hông và bảo ngày xưa mẹ cũng bắt đầu một thứ và chẳng bao giờ hoàn thành nó mà.
Gần một năm trước vì covid ở nhà và cùng thêm phần đã nung nấu từ lâu , thêm một phần nữa là may mắn mình tìm thấy một đội toàn người hay ho nên xây dựng được khoá học hát “21 ngày luyện hát cùng Mỹ Linh“. Càng làm càng học hỏi, mình và team nhận ra những cơ hội không ngờ. Đúng là nếu bạn không thử thì bạn không bao giờ biết giới hạn của mình. Mình được dạy rằng mình không biết là mình không biết gì nó rộng lớn hơn những gì mình biết là mình không biết rất nhiều. Thế nên Mỹ Linh coi năm covid là cơ hội để nhìn lại, chậm lại để nhìn sâu hơn và chuẩn bị cho chặng tiếp theo. Mình thuộc tuýp người lạc quan tính nên dù trong vận hạn, khó khăn vẫn luôn nhìn thấy tia sáng để làm điểm tựa cho ngày kế tiếp. Sở dĩ mình có được cái tính ấy có thể vì mình luyện hơi thở và luyện hát mỗi ngày. Vì bạn biết không khi tập trung vào hơi thở và tập trung để tập hát thực ra là bạn đang sống nhất vì nó chánh niệm vô cùng. Chẳng ai vừa tập trung hít thở vừa buồn lo được đâu. Luyện hát cũng thế đấy! Tất cả những gì cần làm là bắt đầu thôi!”
(Nguồn: Ca sĩ Mỹ Linh, 2021)